TIẾNG DÂN
15-9-21

Thủ tướng mắng cán bộ Tiền Giang, Kiên Giang: Lươn chê Lịch nhớt

Jackhammer Nguyễn

 

Hôm 13/9/2021, báo chí Việt Nam đưa tin về một buổi họp trực tuyến giữa Thủ tướng Phạm Minh Chính và các quan đầu tỉnh Kiên Giang và Tiền Giang về việc chống dịch Covid-19, trong đó ông Chính phê bình (mắng) quan chức hai tỉnh này.

Lập tức truyền thông nhà nước đưa tin rầm rộ về việc này, làm nổi lên sự yếu kém của cán bộ hai tỉnh Kiên Giang và Tiền Giang, và qua đó cho thấy sự… “quyết liệt” của thủ tướng.

Mạng xã hội cũng rầm rộ… “phẫn uất”.

Cuối cùng, có vẻ như sau khi chiếc áo sơ mi “đẫm mồ hôi” của thủ tướng không vớt vát được uy tín của ngài là mấy (chả là cái bụng lại rất to), “quân” của thủ tướng đã tìm được hai con dê tế thần, là hai vị quan đầu tỉnh Kiên Giang và Tiền Giang… ù ù cạc cạc.

Thế nhưng, nếu như nói các câu phát ngôn, trả lời của hai viên chức nọ là ù ù cạc cạc, thì ta nên gọi phát ngôn của ngài thủ tướng hồi tháng 7/2021 là gì đây? Xin trích từ Báo Chính phủ của Thủ tướng:

“Ngoài các phương châm phòng chống dịch đã có, Thủ tướng đề nghị nghiên cứu, bổ sung phương châm kết hợp hài hòa, hợp lý, hiệu quả giữa truyền thống và hiện đại, giữa phân tán và tập trung. Thủ tướng lấy một số ví dụ như kết hợp tây y và đông y trong điều trị bệnh; kế thừa truyền thống của cha ông ta trong đánh giặc là vừa kết hợp chiến tranh hiện đại với bộ đội chủ lực và chiến tranh du kích, chiến tranh nhân dân. Tinh thần là kết hợp sức mạnh tổng lực để kiểm soát, ngăn chặn, đẩy lùi dịch bệnh”.

Chỉ có thể nói đó là … cạc cạc ù ù.

Từ đoạn văn hùng hồn trên về phát biểu của thủ tướng Phạm Minh Chính cho đến nay, hàng ngàn người Việt đã thiệt mạng vì Covid-19.

Đến tháng 7/2021, ngài thủ tướng đã cầm quyền được gần nửa năm, nếu tính từ lúc Bộ chính trị quyết định ông Phạm Minh Chính đảm nhận chức vụ nhiều quyền lực này hồi tháng 1/2021.

Trong sáu tháng đó, ông Chính chứng kiến cảnh dịch Covid-19, biến thể Delta, bùng phát ở Ấn Độ hồi tháng 4/2021, ông chứng kiến việc chính phủ của ông cho phép dân chúng Việt Nam tụ tập vui chơi trong hai ngày lễ 30/4 và 1/5, mặc cho đại dịch rình rập trên sân bay, ngoài biên giới. Rồi chính quyền của ông cũng đã tổ chức bầu cử Quốc hội trên cả nước vào ngày 23/5/ 2021, bất chấp sự cảnh cáo của các chuyên gia về sự lây lan mạnh mẽ của virus ra sao.

Ông Chính cũng chứng kiến cảnh dân nghèo tháo chạy ra khỏi Sài Gòn khi dịch bùng nổ, cảnh chính quyền Huế không nhận dân xa xứ về quê trốn dịch, ông cho phép lập danh sách chích ngừa ưu tiên cho các ông “ngoại”, công an bộ đội, loại ra ngoài các cụ già và dân nghèo, việc này góp phần làm dịch bùng lên và kéo dài.

Cũng chính dưới sự điều hành của thủ tướng Phạm Minh Chính, thành phố Sài Gòn, Hà Nội,… loạn lên, nháo nhào đủ thứ giấy tờ xét nghiệm, đi đường, dân chúng phải được cứu trợ khẩn cấp vì đói, có nơi đã xảy ra cướp bóc, quân đội phải được điều vào thành Hồ để giữ trật tự…

Cứ cho là Nguyễn Xuân Phúc, người tiền nhiệm của ông Chính, vì mãi tự sướng nên quên mua vắc xin. Nhưng ông Chính, ông đã làm gì trong sáu tháng cầm quyền, ngoài đoạn văn cạc cạc ù ù “bất hủ” kể trên?

Thưa ông Chính, tôi không hề bênh vực cho hai viên quan đầu tỉnh Kiên Giang và Tiền Giang, họ xứng đáng bị quở trách, thậm chí bị cách chức. Tôi cũng thực sự trân trọng những lời xin lỗi dân chúng của hai ông Nguyễn Văn Nên và Phan Văn Mãi ở thành phố Sài Gòn. Nhưng còn ông Chính thì sao? Rồi các ông Nguyễn Xuân Phúc, Nguyễn Phú Trọng, Vương Đình Huệ,… nữa, chả lẽ các ông không có khuyết điểm nào?!

Tôi là người lạc quan, tôi không nghĩ rằng dân tộc Việt Nam sẽ bị diệt chủng vì đại dịch Covid-19, nhưng tôi nghĩ rằng lịch sử sau này của nước Việt Nam sẽ có câu sau đây: “Vào mùa hè năm 2021, dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, đã có hàng chục ngàn người dân bị dịch Covid-19 giết chết”.

Và có lẽ không cần thêm câu bình luận nào cho trang lịch sử u ám đó.